Đoạn 1
Yêu nhưng biết đến dường nào là đủ
Những thiết tha dẫu nói đã cạn lời
Nụ hôn trao môi đã chạm vào môi
Cái xiết chặt vòng tay ôm đã ấm
Những mặn nồng của tình yêu say đắm
Những mê say trời đất ngã vào nhau
Những mênh mang của gió thốc đêm thâu
Cũng đâu biết thế nào là đã đủ
Mắt vô hồn những đêm chưa kịp ngủ
Thao thức cùng nhau để hướng về nhau
Lệ rơi dài hoang dại ánh mắt sâu
Niềm đau dấu ai nào đâu có biết
Yêu thế nào cho hết dường da diết
Giữa sao trời trăng đã ngã vào tay
Phút rồ dại say đã lại thêm say
Dâng tất cả cho người tình tất cả
Giữa cơn mơ, giữa dòng đời vội vã
Thiết tha yêu hay chỉ hững hờ yêu
Dẫu nồng nàn hay chẳng được bao nhiêu
Cũng chẳng biết đến dường nào là đủ… !?
------------------------------------------------
------------------------------------------------
Đoạn 2
Tình lỡ, duyên xa, mộng vỡ rồi,
Đêm dài, trăn trở, một mình tôi ,
Người ơi, yêu dấu phương trời ấy,
Có nhớ về nhau, có ngậm ngùi ?
Thao thức từng đêm, gối mộng buồn,
Nghe lòng ray rứt, lệ tình tuôn,
Canh khuya, gió lộng ngoài hiên vắng,
Nỗi nhớ, niềm thương, nặng trĩu hồn .
Ta đã xa nhau thật mất rồi ,
Ân tình ví thể áng mây trôi ,
Gặp nhau chi để, giờ xa cách ?
Mộng ước trao chi, để ngậm ngùi .
Dù biết tình ta đã lỡ làng,
Bóng hình yêu dấu vẫn hoài mang ,
Nửa đêm chợt tỉnh, anh nào thấy,
Chỉ thấy cô đơn, thấy ngỡ ngàng