Tôi nhìn thấy sự lo âu, sợ hãi xen lẫn nỗi buồn đau trong đôi mắt vợ mình
Tôi và vợ tôi yêu nhau ba năm thì về đích bằng một đám cưới ấm cúng và được sự chúc phúc của hai bên gia đình. Tôi là một người đàn ông hiện đại nhưng tôi vẫn luôn coi trọng vấn đề trinh tiết của người phụ nữ, còn vợ tôi cũng là một người vợ có phẩm hạnh, được sinh ra trong một gia đình gia giáo. Suốt ba năm yêu nhau, chúng tôi chưa bao giờ đi quá giới hạn cho phép của tình yêu, cũng như tôi không bao giờ đòi hỏi cô ấy phải hiến dâng tất cả để chứng tỏ tình yêu của mình. Chúng tôi yêu nhau, trân trọng nhau, cùng nhau vun vén và gìn giữ tình yêu để đợi ngày đơm hoa kết trái.
Ngày cưới bộn bề với biết bao công việc, đón khách, tiếp khách, uống rượu mừng cùng khách khứa và người thân, dường như cả hai chúng tôi đều rất mệt. Nhưng khi tiệc tan, tôi bế vợ mình vào phòng với bao nỗi hân hoan, hạnh phúc. Vậy là kể từ giây phút đó, chúng tôi là của nhau, thuộc về nhau mãi mãi. Tôi bế cô ấy vào lòng và thì thầm: “
Anh đã mong đợi giây phút này từ lâu lắm rồi. Kể từ bây giờ, chúng mình sẽ thuộc về nhau mãi mãi. Anh sẽ cùng em đi đến hết cuộc đời này”… Và vợ tôi đã khóc khi nghe được những lời chân thành của người chồng mà cô ấy hết mực yêu thương. Tôi trân trọng bế cô ấy trên tay và đặt nhẹ lên giường cưới hạnh phúc của vợ chồng… giây phút ấy đối với chúng tôi thật sự thiêng liêng. Dù không nói nhưng qua ánh mắt, cử chỉ, chúng tôi ngầm hiểu rằng, kể từ giây phút này, chúng tôi sẽ thuộc về nhau, mãi mãi…
Anh sẽ cùng em đi đến hết cuộc đời này... (Ảnh minh họa)Tôi nhẹ nhàng cởi bỏ bộ váy ngủ của vợ, nhẹ nhàng hôn lên môi, lên mặt và bắt đầu nhâm nhi khắp cơ thể cô ấy… và cả hai chúng tôi đã hòa hợp với nhau trong niềm hạnh phúc thăng hoa của chồng vợ. Nhưng rồi… sau những phút giây ân ái thăng hoa ấy, tôi không nhìn thấy những giọt máu đào loang lổ trên tấm ga trải giường trắng toát. Tôi nhìn thấy sự lo âu, sợ hãi xen lẫn nỗi buồn đau trong đôi mắt vợ mình… và tôi nhìn cô ấy như cố để hỏi:
“Sao không có giọt máu nào em nhỉ?”. Cô ấy úp mặt vào lòng tôi khóc nức nở như một đứa trẻ… giây phút ấy, tôi vừa giận, vừa thương… nhưng vì yêu vợ, tôi ôm chặt cô ấy vào lòng vỗ về: “
Anh yêu em mà! Đừng khóc nữa… miễn sao bây giờ chúng mình sống chân thành và trọn vẹn với nhau là được. Đừng khóc nữa nghe em… anh yêu em mà!”.Trong
đêm hôm ấy, vợ tôi đã kể cho tôi nghe về sự thật mà cô ấy đã cất giấu bao nhiêu năm
“Ngày còn nhỏ, bố mẹ em đi làm hết, chỉ có em ở nhà một mình. Năm em lên tám tuổi… trong một lần ở nhà học bài, chú hàng xóm sang chơi và giả vờ hướng dẫn giải bài tập giúp em. Lợi dụng em trẻ con, ngây thơ, chú ấy đã…” – Nói đến đấy, cô ấy khóc nức nở:
“Em xin lỗi! Em đã giấu anh chuyện này cho đến ngày cưới. Nhưng em sợ khi anh biết được sự thật, anh sẽ không yêu em nữa…”, tôi hiểu được nỗi đau tột cùng của vợ mình, hiểu được sự dằn vặt lương tâm của cô ấy khi đến với tôi, và càng hiểu được tình yêu cô ấy dành cho tôi lớn lao đến nhường nào! Chỉ vì sợ mất tôi mà cô ấy đã không dám nói sự thật này cho tôi biết khi hai đứa còn yêu nhau… nhưng tôi đâu phải là người đàn ông hẹp hòi và ích kỉ như vậy? Tôi càng không có quyền để trách móc vợ mình khi cô ấy đã không giữ được cái màng trinh mỏng manh như biết bao thiếu nữ khác… và tôi hiểu, đấy là nỗi bất hạnh của cô ấy, là nỗi đau mà không phải ai cũng hiểu và cảm thông… Chính vì thế, tôi càng yêu và trân trọng cô ấy hơn, càng muốn được bên cạnh và bù đắp cho cô ấy nhiều hơn nữa...
Chỉ vì sợ mất tôi mà cô ấy đã không dám nói sự thật này cho tôi biết khi hai đứa còn yêu nhau… (Ảnh minh họa)Khi biết được sự thật về quá khứ của vợ, tôi không còn coi trọng những giọt máu đào trong đêm tân hôn nữa. Bởi khi đến với tôi, cô ấy đã dành cho tôi một tình yêu chân thành mà tôi chưa bao giờ được đón nhận, cô ấy đã ở bên cạnh, quan tâm, chăm sóc tôi những hôm đau ốm, lo lắng cho tôi những lúc gặp khó khăn trong cuộc sống và công việc… vậy thì hà cớ gì tôi phải tức giận khi đã không phải là người đàn ông đầu tiên chiếm được sự trinh trắng của cô ấy?
Vậy là vợ chồng chúng tôi đã chung sống với nhau dưới một mái ấm gia đình được hơn một năm rồi. Giờ đây, cô ấy đang mang trong mình giọt máu của tôi, là sản phẩm tình yêu được kết tinh từ hai đứa. Hạnh phúc khi mình sắp được làm bố, hạnh phúc vì đã có một mái ấm gia đình yên vui… và càng hạnh phúc hơn khi có được một người vợ yêu thương chồng, nấu cho chồng những bữa cơm ngon, động viên chồng những lúc gặp khó khăn trong công việc, và là người vợ khéo léo, luôn vun vén cho hạnh phúc gia đình.
Các bạn ạ! Trinh tiết của phụ nữ đâu phải chỉ là cái màng trinh mong manh ấy… mà trinh tiết của người phụ nữ thể hiện ở sự thủy chung, son sắc, là phẩm hạnh tốt đẹp, cao quý mà họ luôn bộc lộ trong cuộc sống gia đình, chồng vợ!
Tôi chia sẻ câu chuyện của mình… hi vọng, nó có thể góp một phần không nhỏ trong quan niệm trinh tiết của người phụ nữ thời nay.